Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2016

LƯU DANH

LƯU DANH
          (họa nguyên vận bài thơ "Nhắc mình" của Nhà giáo Lê Quôc Thọ)

Quân nhân-nhà giáo - rạng công dân
Giàu đức - giàu nghĩa- đâu có bần
Vì nước xả thân danh lưu tỏa
Ươm mầm thế hệ chẳng dừng chân
Cây cao bóng cả vui sống THỌ
Đức rộng tài HOA hưởng phúc trần
Đời luôn lấy học làm thang bậc
Lưu danh gương sáng tựa tiền nhân

                                    Lê Thắng


Thứ Hai, 26 tháng 9, 2016

TRỌN NỢ THẾ NHÂN



NGK xin góp họa tặng huynh:

TRỌN NỢ THẾ NHÂN
(Họa bài “Nhắc mình” của Lê Quốc Thọ)

Thỏa chí tang bồng, đẹp phận dân
Nào mong phú quý ngại chi bần
Bao năm vác súng cùng nuôi chí
Mấy thuở đưa đò đã hiến thân
Bậc Thọ cùng theo chân Cụ Tổ(*)
Thềm Hoa lại dệt mộng ChâuTrần
Đem câu trí lễ hòa nghiên bút
Để trả cho tròn nợ thế nhân.

                        Nguyễn Gia Khanh, họa

NGUYỄN VĂN ĐÀO: Một đời người



MỘT ĐỜI NGƯỜI
(Họa Thơ Thầy Thọ, bài  "Nhắc mình")

Một đời cống hiến mãi vì dân

Cuộc sống thanh tao chẳng có bần
Công lớn hiến dâng danh vạn thuở
Tiếng thơm để lại nghiệp tiền trần
Tiền tài chẳng sánh tâm kiên nhẫn
Ngọc quí nào so đức xả thân
Nhà giáo, cựu binh đều trọn vẹn
GIÀU nhân giàu nghĩa sáng danh nhân

Ngày 24/9/2016
Nguyễn Văn Đào, họa

Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2016

NHẮC MÌNH


NHẮC MÌNH

Là binh - làm giáo - lại thường dân
Phú chẳng hề mơ - Cứ cố bần
Lính chiến biên phòng quen khổ ải
Gíao nghèo thôn dạ trải phong trần
Đỉnh đời mải bước còn xa đích
Tài đức luôn rèn để tiến thân
Kho sách thánh hiền thường gắng học
Quyết noi gương sáng bậc tiền nhân.


Bài họa của thi hữu Liêu Đình Tự

TỰ KHUYẾN 
Thức thời vạn đại cũng là dân
Tự khuyến nên thanh dẫu sống bần
Ngẫm cảnh khốn cùng nơi cõi thế
Hoài lo khổ cực chốn đường trần
Tư duy trung thực nên cầu tiến
Bản chất hãm tài chớ dấn thân
Kim cổ thánh hiền hằng chỉ giáo
Phàm năng tôi luyện đắc thành nhân.

Liêu Đình Tự

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2016

XƯA VÀ NAY


XƯA VÀ NAY

Năm tháng cộng dồn đường đời được dài thêm
Ngày ấy một mầm xanh, nay đã thành cổ thụ
Thuở tuổi trẻ trâu bao mộng vàng ấp ủ
Rồi bước thấp bước cao ta nhận đủ những vô thường
Ta có ngờ đâu tao ngộ lắm phong sương
Miền viễn xứ biết chân trời góc biển
Từng súng là vợ đạn là con quân hành chinh chiến
Từng phấn bảng đưa đò bao lớp trẻ sang sông
Rồi cuốc bẫm cầy sâu bao xứ bãi xứ đồng
Nứa ,củi, ngô, khoai, những ngày lam lũ...
Rồi kỷ niệm ngọt ngào, ngắm trăng treo đầu núi
Tay trong tay chuốc cạn chén ân tình
Rội dận rồi thương khắc khoải nỗi riêng mình
Vẫn cứ thế... Ai biết chăng lẽ đời dâu bể...
Và nay mái ấm gia đình bình yên che chở
Uống cạn vần thơ, ngắm hoa nở bên thềm
Phảng phất đâu đây nghe tiếng gọi thân quen
Nhắc ta vấn vương về miền quá khứ ...
giữa chiếu thơ làng cùng bạn bầu tâm sự
Đời vẫn yêu ta - Ta vui bước tiếp đường đời ...

Fanlong