TIẾNG THƠ RƠI
Tiếng thơ rơi như cánh lá rơi
nghiêng
Chạm vào ký ức “ một thời để
nhớ”
Ngày xưa – người xa – đường
trần một thuở
Rừng biên cương sương hòa mây
bay .
Cái lạnh mùa đông giữa ngày
hè miền Tây
Suối Nặm Hoài làm đường biên
Lào – Việt
Tung tẩy đùa bơi , nổi da gà
, vẫn thích …
Dưới tán lá kia có ánh mắt
trộm nhìn .
Cái ngẫu nhiên rồi bỗng hóa
nên duyên
Giữa heo hút núi ngàn vẫn
gieo nhiều kỷ niệm
Không tiện nói và không thể
viết …
Dấu kín trong tim , nhiệm vụ
còn dài …
Chữ “ nào ngờ” chắc chẳng trừ
ai
Mỗi phút xe lăn xa thêm quãng
đường ly biệt
Bặt tin nhau , mỗi cõi lòng
thao thiết
Cá nước – chim trời – sao Hôm
– sao Mai .
Tháng năm trôi dằng dặc dặm
dài
Vương vấn tương tư dục bao
hoài niệm
Đời vạn biến , nhưng lòng ai
bất biến
Kỷ niệm xưa vẫn mãi đẹp suốt
đời …