Thứ Tư, 23 tháng 7, 2014

THƠ ANH HÀ NGỌC KIM ( TIẾP )

THƠ ANH HÀ NGỌC KIM ( TIẾP THEO KỲ TRƯỚC ) :

CÚNG MẸ CHA HƯƠNG VỊ QUÊ NHÀ

Đặt bát nước chè cúng mẹ cha
Con dâng hương vị của quê nhà
Vọng đâu tiếng cuốc cây bung gốc
Thoảng lại giọng cười đất nở hoa
Sóng sánh trong bình , mơ bóng mẹ
Lung linh trước mặt , tưởng hình cha
Mồ hôi  Người thấm từng vuông đất
Tấc dạ bồi hồi , đậm lệ sa ...


TIẾNG TRONG KHUYA

Kẽo kẹt trong khuya vọng gợi hồn
Não nùng tâm khảm kẻ cô đơn
Thương vương thân phận bao đen bạc
Oán hận trời xanh mấy tủi hờn
Thao thức thâu canh nghe gió cuốn
Bồn chồn nát giấc lắng mưa tuôn
Đâu đây văng vẳng lời cha mẹ
" Vững chí lên con , chớ có buồn " .


LỮ THỨ AI NGƯỜI ? 

Phong sương chóng nhuộm cái thân già
Tắm ánh thiều quang khói nhạt nhòa
Mấy độ xuân về sâu nghĩa mẹ
Bao lần tết đến nặng ơn cha
Trùng dương sóng vỗ thương tình bến
Sơn cước mây che cảm đạo nhà
Lữ thứ ai người tâm thấu nhỉ ?
Bút nghiên khó ấm tháng ngày qua .

*
*   *

ƯỚC

Tám chục xuân thu tuyết điểm màu
Văn chương gom nhặt những dòng châu
Nâng niu nghĩa bạn thêm tươi sắc
Trân trọng tình thơ mãi thắm màu
Thấm thía tâm vàng trang diễm tuyệt
giữ gìn pho ngọc vận Hoàng Lâu
Thăm hoa thưởng nguyệt hòa thi cảm
Chỉ ước muôn thu vững nhịp cầu ...


XA NHỚ

Khắc khoải đêm ngày nhớ cố hương
Đọc thơ càng đọc lại càng thương
Mộng chan khuôn giấy mười hai bến
Mơ nhuộm tờ hoa vạn dăm đường
Ngọn bút quan hà vương vấn nỗi
Con đò viễn xứ xốn xang vương
Muốn gần đâu có gần nhau được
Đành mượn tâm thơ gửi đoạn trường .

( CÒN TIẾP )

Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014

CHÙM THƠ ANH HÀ NGỌC KIM

Anh Hà Ngọc Kim gửi tặng tôi một chùm thơ với tâm trạng không vui . Đọc thơ anh , trong tôi có nhiều xúc cảm . Tôi đăng thơ anh lên đây một số bài với ý tưởng cùng chia sẻ nỗi niềm cùng người anh , người bạn thơ tri kỷ tri âm .

MỘNG GỬI 

Đọc lại thơ ai dạ bổi hồi
Một chiều thu nhạt lá vàng rơi
Phiêu du mộng gửi nơi phương nhạn
Lữ thứ hoài trông miệt cuối trời
Thấp thoáng thuyền mơ tường lãng đãng
Bạc bàng bóng hạc vọng chơi vơi
Đông tây đôi ngã vời thăm thẳm
Biết có ai đâu gửi gắm lời .

CHÍ NHÂN

Mái tóc lần theo cứ bạc dần
Dòng đời trôi nổi thoắt đưa xuân
Chữ câu tiêu mãi đà khan vốn
Đầu óc nghĩ nhiều cũng lệch cân
Tri kỷ rã rời vơi tuyết ngọc
Tương phùng thưa thớt nhạt phong vân
Buồn trông thế sự sầu ai oán
Ngọn bút ân tình gửi chí nhân .

TÁM LẦN MƯƠI

Phận hẩm duyên hiu chịu ẻo sèo
Để đời mang lắm nỗi gieo neo
Lời ru ủ mộng đà vô vọng
giọt sữa cầm hơi cũng ngặt nghèo
Khát chữ , chữ đè nên mấy bận
Thèm thơ , thơ đẩy đến bao keo
Công cha , nghĩa mẹ , tình bầu bạn
Chí quyết , tâm kiên , vững lái chèo .

Lái chèo ngụp lặn giữa chơi vơi
Bơi giữa mênh mang giữa biển trời
Gội gió dầm sương vương vấn khách
Cưỡi mây thưởng nguyệt khoái khoan người
Cho vườn hòe quế thêm hoa đạo
Và tổ uyên ương ngọt quả đời
Thoắt cái càn khôn chùm mái bạc 
Vận đề ghi để tám lần mươi .

TÙNG QUÂN LẺ BÓNG

Lẻ bóng tùng quân ở cuối trời
giọt dài giọt ngắn lệ khơi vơi
Mà trong thăm thẳm bao thương nhớ
Lại ở miên man những rã rời
gió vẫn lang thang nơi viễn xứ
Trăng còn lãng đãng cõi luân hồi
Vẩn vơ thôi chớ mơ màng nữa
Tuyết nguyệt phong hoa cũng đã rồi .



( CÒN NỮA )

Thứ Bảy, 19 tháng 7, 2014

BÀNH TRƯỚNG PHÚ

Trong thơ Đường luật , phú là một thể có lẽ là khó làm nhất . Thế mà anh Nguyễn Gia Khanh , trước việc Trung quốc ngang ngược đặt giàn khoan HD 981 trên vùng biển thuộc chủ quyền của nước ta , anh đã thể hiện lòng yêu tổ quốc , căm thù bọn lãnh đạo TQ đã bất chấp đạo lý làm người , bất chấp luật pháp quốc tế , bằng  một bài phú sắc bén về nội dung , chỉnh chu về nghệ thuật , tôi đã được anh cho mang về giới thiệu ở đây . Mong nhiều bạn đón đọc và cho cảm nhận .

 BÀNH TRƯỚNG PHÚ   
Đã hay:
Thế sự khi động có khi yên
Đất trời lúc mưa rồi lúc nắng.
Vẫn biết:
Từ kim cổ, ngôi Hán Đế dù muôn vẻ, muôn màu
Mà trước sau, mộng Bá quyền vẫn một tuồng, một hạng!
Ta đã cùng ngươi:
Hai nước anh em
Một màu cờ Đảng.
Từng đồng chí, kết nghĩa bang giao
Từng Mác-Lê, chung trường Cách mạng
Đêm tung chăn, cùng đón làn gió sang mùa
Ngày mở mắt, cùng nghe tiếng gà gáy sáng.
Vậy mà:
Chữ “thân tình” ngươi đã để đá nát , vàng phai
Câu “Bốn tốt” ngươi xem như mây trôi, gió thoảng.
Thấy của tối mắt, mơ Biển Đông, tròng ngươi ngước đăm đăm
Lấy chợ bỏ nhà, mộng “Chín Khúc” dãi ngươi tuôn lênh láng.
Mượn gió bẻ măng, ngươi cướp Hoàng Sa, càng phơi rõ tâm địa bá quyền
Được chân lân cổ, ngươi đặt Giàn khoan, để thè dài “lưỡi bò” bành trướng.
Đưa bài “Vu khống” hòng tráo quốc thành gà
Lấy chước “Đã rồi” tính đem ngưu hóa tượng
Rắp tâm Vương Bá, đe lâu dù không người sợ, cũng lộng giả thành chân,
Mượn chuyện Tăng Sâm,nói lắm cũng có kẻ tin, mà thay đen đổi trắng.
Lại cứ lo tranh chiếm hết Sen-ca-cự, Gạc ma
Sao không biết giữ cho yên Tân Cương, Tây Tạng?
Lại nữa:
Mộng bá quyền, ngươi thòi bụng mèo mả , gà đồng,
Phá kinh tế, ngươi giở trò mạt cưa, mướp đắng
Không trừ miếng hôi tanh
Chẳng ngán tuồng hạ đẳng
Tung tin, tung tiền giả,tung hóa chất...trò dơ này, lũ quỷ còn kém “ngộ” muôn lần
Mua đỉa,mua sừng trâu,mua lá hồi...dạ thối ấy, loài ma phải tôn ngươi nhất bảng!
Cứ tưởng ,thân xác nhà ngươi đều là giống phượng ,giống công
Đâu ngờ, dạ tâm hạng ngươi cũng rặt loài ruồi, loài nhặng  
Thấy thịt là bâu, chẳng ớn danh thối, tiếng hư
Thấy tanh không trừ, đâu lo kẻ la, người mắng

Ta đây nghĩ:
Dù nhà ngươi muốn biến có thành không
Mà bụng ta mong bớt thù thêm bạn
Mở lượng hải hà, ta cho ngươi Bauxite Tây Nguyên
Thêm lòng từ tâm, ta đãi ngươi Formosa Vũng Áng
Ta ươm hữu nghị trên xương máu tiền nhân
Ta trải hoa hồng khắp biên cương xứ Lạng.
Tưởng nhắc lại đạo lí từ mười sáu chữ vàng
Để quên đi mối thù của muôn ngàn khăn trắng.
Thế nhưng:
Ta càng thứ tha,
Ngươi càng hung hãn!
Tàu thuyền chấp pháp của ta, ngươi xả “vòi rồng”
Mạng sống ngư dân của ta, ngươi đòi “thủy táng”
Cậy mình xác lớn, ngươi tưởng  mình là hổ là beo
Tưởng ta thân hèn, ngươi xem ta như nai như hoẵng
Coi chừng:
Chấu chửa rơi râu
Voi đà gãy cẳng!
Giặc Ân đông là thế, mà xác phơi như rạ, bởi Thánh Gióng với một ngọn tre
Thuyền Nguyên lớn đến vầy, cũng thân đắm với bùn, vì Yết Kiêu dù không cây súng.
Chí khí Trần Thánh Tông lẫm liệt, đang mãi đó sục sôi
Tuyên ngôn Lý Thường Kiệt hào hùng, vẫn còn đây sang sảng.
Một góc chợ, một bàn trà... đều hóa Hội nghị Diên Hồng,
Muôn trái tim, muôn khối óc...vẫn ghi câu thề “Sát Thát”
Sông Như Nguyệt còn ầm ầm gửi sóng đến Hoàng Sa
Cọc Bạch Đằng còn nhọn hoắt chờ thây từ giặc Hán
Thù nguyện trả thù!
Mạng thề đòi mạng!
Lợi quyền sông biển, không để giặc xâm lăng
Danh dự quốc gia, không để ngươi phỉ báng
Gươm hãy tuốt gươm!
Đạn đà lên đạn!

Bớ lũ Hán man!
Phen này quyết giáng!

Giáng cho chúng hiểu câu “mềm nắn, rắn buông”
Giáng để chúng quên điều “viễn giao, cận...choảng”
Giáng cho chúng phải chui vào ống đồng mà bỏ thói hung hăng
Giáng để chúng phải bơi về bờ Bắc mà tan mơ bành trướng.
Giương cao cờ chính nghĩa, thế giới thảy đồng tình
Giết hết lũ bạo tàn, Việt Nam luôn chiến thắng!
Nay ta:
Chích máu căm hờn
Viết lời cáo trạng!

NGUYỄN GIA KHANH